1
Cảm hứng đêm khuya
Bảy bước Thơ vừa gieo hạt châu
Ngang trời sao đã mọc thành câu
Đông Tây mây sóng tâm tình loạn
Phút chốc vồng lên bảy sắc cầu
2
Trời nước đêm sao
Gấu lớn nằm ngang gấu nhỏ ngồi
Vòm cao hồ phẳng nước gương soi
Hai mươi tám chữ thơ chia ngọc
Bốn ngả sao cùng hiện bảy ngôi
3
Tâm tình người đẹp
Mây sớm mưa chiều miệng hoả sơn
Chứa đôi hồ mộng nước xanh rờn
Đáy sâu cặp mắt xanh Thần Nữ
Lửa khói đang chờ dịp bốc cơn
4
Kích thước chân thân
Con sâu đo lá chợt vươn mình
Từng đốt nhoài qua mép tử sinh
Bắt gặp bề sâu nhìn mãi xuống
Đo trong thăm thẳm cái nguyên hình
5
Viễn tượng kinh hoàng
Một thời nguyên tử đã đi qua
Khiến mặt trăng đầy nốt rỗ hoa
Bóng vẫn còn in cây nấm độc
Ai rằng cây quế với cây đa
6
Sao mãi chưa đành
Nếm càng ghê vị nuốt càng tanh
Lại máu xương nào nữa Chiến Tranh
Họng súng lưỡi gươm còn biết ngán
Mà sao nhân loại mãi chưa đành
7
Hoa bướm ngày xưa
Hương phấn đầy trang mặt ngọc đâu
Tìm… Văn càng rộng ý càng sâu
Cuối pho Lệ Sử run tay mở
Xác Bướm mình Hoa ép đã nhàu
8
Máu rỏ đường kim
Ả Chức guồng mây se chỉ khâu
Cho lành tâm sự vết thương sâu
Ai hay một mũi kim vừa phóng
Là phóng theo ra một huyết cầu
9
Sầu lên Hợp Phố
Đêm dày khép kín não lòng trai
Vỏ cứng nằm trơ ngọc thở dài
Sao rụng đã tan thành nước mắt
Chùa khuya lại vỡ tiếng chuông rơi
10
Trước lầu xuân khoá
Mưa rào đổ trận kéo dây dưa
Hay nguyệt lồng gương rọi nhặt thưa
Con én bị giam nhìn chỉ thấy
Chung quanh lồng nguyệt với rào mưa
11
Đám cháy đổi đời
Lửa bị xiềng chân mắt đỏ ngầu
Thèm đi… đi bất cứ nơi đâu
Khát teo một bấc tim đèn rụng
Lưỡi mọc dài ra nuốt Địa Cầu
12
Thượng Đế ngày mai
Máy hất Người ra khỏi lối đi
Bơ vơ nhân loại chắp tay quỳ
Bỗng nghe rờn rợn lời đanh thép
Trời Máy là ta… Con nguyện chi
13
Vần thơ cát bụi
Đêm đêm thả mộng với gieo vần
Ném chính mình đi ức triệu lần
Sao chiếc khinh cầu không nhẹ bớt
Mà lên cho tới đỉnh Siêu Chân
14
Trong phòng triển lãm
Đỏ gầy vàng cong trắng thẳng xanh
Thịt xương Hội Hoạ ném tung hoành
Có ai nhìn chút sau bề mặt
Để thấy oan hồn mỗi bức tranh
15
Lĩnh ý vâng lời
Trời mỗi đêm bày mỗi vẻ sao
Thiên thư một cuốn mở dần trao
Lời vang lấp lánh khuôn xanh ngắt
Ta ngẩng đầu vâng lĩnh ý cao
16
Đường dài thăm thẳm
Sao vỡ từ muôn thế kỉ nay
Hàn quang mới tới Địa Cầu đây
Tình si kết ngọc còn nguyên khối
Cô gái đài gương đâu đã hay
17
Nhạc về cung cấm
Đuổi bắt đàn ca gió đứt hơi
Chân mây chân sóng đã tê rời
Trống đâu dựng phách lên cao vút
Ngửa mặt nhìn theo hận đất trời
18
Trăng không đổi hướng
Ngọn móc vàng treo lửng sợi mây
Kéo đi nhằm một hướng Đông Tây
Đầu trăng cuối nguyệt thư tình đến
Em trả lời anh sao được đây
19
Buồn đêm nguyệt thực
Chậu sắt mâm đồng chỉ gõ suông
Chén vàng chưa cạn gấu chưa buông
Nhà ai trăng hết say mùi mật
Cửa sổ tiêu điều ánh mắt vuông
20
Nối kiếp điêu linh
Có phải ngàn thu mây đầu thai
Chung quanh Trái Đất lang thang hoài
Vần theo một bóng thơ nào đó
Mà kéo lê chân tận cuối trời
21
Uyên ương chắp cánh
Một tiếng chim rơi nước hiểu ngầm
Rung theo ngàn vạn ngấn đồng tâm
Truyền đi bốn phía bờ lau lách
Buổi hẹn đầu tiên cặp thuỷ cầm
22
Lửa cháy băng tan
Sức máy hàng muôn triệu tấn băng
Tư Duy chết cứng bẹp Thăng Bằng
Thơ đâu… Hãy thắp vào cây sậy
Ánh lửa mười phương Nhật Nguyệt Đăng
23
Thôi hết băn khoăn
Dấu hỏi vây quanh trọn kiếp người
Sên bò nát óc máu thầm rơi
Chiều nay một dấu than buông dứt
Đinh đóng vào săng tiếng trả lời
24
Muôn thuở hãi hùng
Đô thành nhiễm độc chết từ lâu
Đèn ngã tư không ngớt đổi màu
Đỏ mắt chờ ai xanh mắt sợ
Hai chiều thăm thẳm có chi đâu
25
Điều kiện không gian
Ngó xuống tinh cầu mê nét cong
Nằm kia người đẹp uốn lưng ong
Phi thuyền hạ cánh… Sườn băng tuyết
Ngàn dặm trèo lên mới nửa vòng
26
Tròn ý thơ ngây
Vỡ đôi Trái Đất một đêm sầu
Nửa nhỏ văng đi hoá Nguyệt Cầu
Trên ấy người yêu ta vẫn ngủ
Mơ màng có biết chuyện gì đâu
27
Hai kẻ bạn đường
Ngửa mặt đi hoang bước thật dài
Cúi đo từng bước tính không sai
Người Thơ mất Đất người Khoa Học
Trên nẻo huyền vi cũng mất Trời
28
Tái nhập bào thai
Bước giật lùi đi trước áo quan
Về cho tới phút Mẹ sinh con
Mẹ vào lòng Đất – nhưng lòng Mẹ
Con cũng vào đây – Mẹ chớ buồn
*
28 bài thơ trích từ tập
Tâm tình người đẹp
(Les Vingt Huit Etoiles)
Thơ Nhị Thập Bát Tú của Vũ Hoàng Chương
Bản dịch Pháp văn của Simone K. de Coeuillerie
Nhà in Nguyễn Đình Vượng 1961
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét