Cả thế giới là một sân khấu,
Tất cả nam nữ chỉ là những diễn viên;
Họ có lúc ra sân, có lúc rời sân;
Một người trong đời mình đóng nhiều vai,
Những màn diễn chia thành bảy giai đoạn.
Sau đó là cậu học trò thút thít, đeo cặp sách
Mặt mũi sáng sủa, bước lê như sên, không chịu tới trường.
Và kế đến là người tình, thở dài sườn sượt như lò sưởi,
Viết một tình ca buồn về đôi lông mày của người yêu.
Rồi tới người lính, đầy những lời thề kì quặc, hàm râu
như hùm,
Ganh đua danh dự, dễ sừng sộ gây gỗ,
Tìm kiếm danh vọng phù phiếm ngay trên họng súng.
Rồi tới ông quan toà bụng phệ no tròn thịt gà thiến,
Ánh mắt nghiêm nghị, râu tỉa tót gọn gàng,
Miệng thốt ra toàn những châm ngôn hoặc gương cổ kim;
Cứ như thế ông đã đóng xong vai của mình.
Mục kỉnh xệ trên mũi, túi tiền kè bên hông;
Đôi tất dài còn lại từ thời trai trẻ giờ rộng thênh
Với bắp chân khô héo, và cái giọng nam nhi khí khái,
Trở lại thành giọng trẻ con the thé, run run như đang huýt sáo thổi kèn,
Là cảnh tuổi thơ tái hiện, chỉ còn sự quên lãng;
Không răng, không mắt, không khẩu vị, không còn gì cả.
*
William Shakespeare
The Seven Ages of Man
All the world’s a stage,
And all the men and women merely players;
They have their exits and their entrances,
And one man in his time plays many parts,
His acts being seven ages. At first the infant,
Mewling and puking in the nurse’s arms;
And then the whining schoolboy, with his satchel
And shining morning face, creeping like snail
Unwillingly to school. And then the lover,
Sighing like furnace, with a woeful ballad
Made to his mistress’ eyebrow. Then a soldier,
Full of strange oaths, and bearded like the pard,
Jealous in honor, sudden and quick in quarrel,
Seeking the bubble reputation
Even in the cannon’s mouth. And then the justice,
In fair round belly with good capon lined,
With eyes severe and beard of formal cut,
Full of wise saws and modern instances;
And so he plays his part. The sixth age shifts
Into the lean and slippered pantaloon,
With spectacles on nose and pouch on side;
His youthful hose, well saved, a world too wide
For his shrunk shank; and his big manly voice,
Turning again toward childish treble, pipes
And whistles in his sound. Last scene of all,
That ends this strange eventful history,
Is second childishness and mere oblivion,
Sans teeth, sans eyes, sans taste, sans everything.
* Đoạn độc thoại của nhân vật Jaques trong vở hài kịch As You Like It (Xin tuỳ ý ngài) của William Shakespeare, trong Hồi II, Cảnh VII, Dòng 139.
Hà Vũ Trọng tạm dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét