Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2020

Thơ Emily Dickinson




Những thứ tàn phai


Giả sử hoa hồng không úa tàn,

băng giá chẳng hề tới,

và đây đó, người ta không nằm xuống

mà tôi không thể nào đánh thức.

Thì chẳng cần tới Thiên đàng nào khác hơn

hạ giới này.

Tôi yêu những thứ tàn phai—chúng sẽ về đâu

khi mùa hạ đã qua,

chỉ cỏ xạ hương biết, và con chim oanh

khi gió tây đến, chớp mắt rồi mất tăm mãi mãi 

vào cõi vĩnh hằng.


Fading things


If roses had not faded,

and frosts had never come,

and one had not fallen here

and there whom I could not waken.

There were no need of Heaven

other than this below.

I love these fading things—where

they go when summer’s done, only

the thyme knows, and the robin

who, when the west winds come, winks and away forever

till the next eternity. 


*

Người chơi đàn hạc tịch mịch

 

Thảm cỏ chan hoà gió nam

và mùi hương vương vấn,

hôm nay lần đầu tôi nghe thấy

tiếng một dòng sông chảy trong thân cây.

 

Con dế dưới cội rễ

đã tìm ra nốt nhạc để gieo

xuống mặt hồ ban chiều,

với chiếc bóng đổ tràn

từ rặng thông ven bờ. Thoắt chốc giờ đã tới,

người chơi đàn hạc tịch mịch,

nâng lên những sợi tơ trời

bủa xuống ngọn lửa tây phương,

đang lờn vờn 

trên những mái nhà,

bằng một làn sóng nhật quang quét ngang

rồi chìm khuất

xuống những vực sâu mùa hè.

 

The Harper of Stillness


The lawn is full of south

and the ordors tangle,

and I hear today for the first

the river in the tree.

 

The cricket in the root

has found a note to cast

upon the pool of eventide,

of welling from


a coast of pines. Swiftly

now he comes, the harper

of stillness, lifting up his strings

to net the western fire

 

shoaling the upper limbs,

the roofs of our houses

swept by a wave of daylight lost

in the depths of summer.

 

*

 

Lũ con đỏ

 

Đêm nay lũ con đỏ

mải đùa chơi phía tây.

Chúng không nghe thấy tinh tú gọi xuống

từ bầu trời rực lửa

khi thời gian trôi qua, lướt qua

dưới những áng mây cháy,

 xôn xao tro tàn.

 

Crimson children

 

Tonight the crimson children

are playing in the west.

They do not hear the stars call

down the burning sky

that time has passed, its passing

under clouds afire,

tumultuous with ash.

 

*

Hồi ức ban chiều


Cuốn sách đẹp và cô đơn,

như một hồi ức ban chiều—

nắng trào khỏi những trang giấy,

tin nhắn của bóng chim chiều;

li nước trên bàn,

và rổ trái cây,

nhưng mọi thứ này chẳng phải phép màu,

mà là lũ đồng hành của hoàng hôn.

Có điều gì đó giữa bầy dế

lặng lẽ như bầu trời khép lại—

chẳng một hồi âm

từ thôn Đoài tịch mịch kia.

 

A Memoir of Evening


The book is fair and lonely,

like a memoir of evening—

sunglight spills from its pages,

the note of a dusky bird;

a glass stands on the table,

and a bowl of fruit,

but these are no miracles,

companions of the twilight.

Something is among the crickets

still as the sky that closes—

not one word comes back to me

from that silent West.

 

*

 

Dạ khúc


Đây là thế giới mở và nhắm

như mắt con búp bê bằng sáp

nằm trong thùng đồ tạp. Tôi nghe thấy tiếng nó thở 

trong gió xế chiều,

nơi bóng tối giữa những hành tinh

và ánh lấp lánh của những vì sao,

ngay cả tiếng huýt sáo của cậu bé

ngang qua nhà đêm khuya khoắt,

hay tiếng chim chiêm chiếp kêu.

 


Nocturne

 

This is the world that opens and shuts

like the eye of the wax doll

lying in a box of cast-off things. I hear its breath

in the wind of evening,

in the darkness between planets

and the shining of the stars,

even the whistle

of a boy passing late at night,

or the low of a bird.

*


*Thơ tìm thấy và chắp nhặt từ những lá thư của nữ sĩ Emily Dickinson.

 Emily Dickinson: Woman of Letters - Poems and Centos From Lines in Emily Dickinson's Letters, do Lewis Turco chọn lọc và sắp xếp lại. State University of New York Press 1993


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét