Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

Người chồng ghen lộn kiếp hình con vẹt

Robert Olen Butler
Hà Vũ Trọng dịch

Robert Olen Butler là một cựu chiến binh Mĩ từng tham chiến tại Việt Nam. Kinh nghiệm tại Việt Nam làm ông ray rứt đến trở thành nhà văn, và là tác giả của bảy cuốn tiểu thuyết cùng với tập truyện ngắn A Good Scent from a Strange Mountain (Bửu Sơn Kì Hương) được giải Pulitzer về văn học năm 1993. Trong bảy cuốn tiểu thuyết này, cuốn The Alleys of Eden (Hành lang Eden) và cuốn The Deuce (Con bài hai) mô tả lớp thanh thiếu niên Việt Nam trưởng thành bên lề xã hội cả ở Việt Nam lẫn ở Hoa Kì, nhất là thân phận những trẻ em lai. Tuy nhiên kinh nghiệm và ác mộng về Việt Nam cũng là nguyên nhân dẫn tới sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân đầu với người vợ không thể chia sẻ. Sau một thời gian khủng hoảng, ông đã gặp được nhà văn kiêm nhà soạn kịch Elizabeth Dewberry. “Con vẹt trong truyện này cũng giống như hàng chục nhân vật mà tôi đã nghe và thu tiếng nói gần đây, được gợi hứng từ những tựa đề trong các tờ báo ở siêu thị và sẽ là một phần của tập truyện ngắn Tabloid Dreams (Những giấc mơ lá cải), Xã hội Hoa Kì với nền văn hoá đại chúng ngày càng sôi sục, và tôi quyết tâm nghe ra những tiếng nói thiết tha đó. Trong một hội thảo các nhà văn trước công chúng mùa hè hai năm trước đây, tôi viết lời cầu hôn trên bản thảo truyện này và trao cho Elizabeth Dewberry trước khi nàng đọc. Chúng tôi phải lòng nhau khi người này đọc sách của người kia trong những chuyến đi tiếp thị của nhà xuất bản, và ngay cả trước khi chúng tôi gặp lại nhau nàng đã nói ừ.”




Chẳng bao giờ tôi có thể nói lên trọn vẹn điều mình biết. Nhìn những con vẹt khác, tôi tự hỏi không biết với chúng có giống vậy không, giả sử có ai đó cũng đang bị mắc kẹt trong mỗi con vẹt, đang bằng cách nào đó trả nợ sống đời.  Chẳng hạn như, “Chào”, tôi nói đang khi đậu trên cành trong một tiệm bán thú kiểng ở thành phố Houston, và những gì tôi thực sự đang nghĩ tới ấy à, quái quỷ thật. Đấy là em. Rồi điều xảy đến là tôi đang nhìn vào chính vợ tôi.

“Chào,” nàng lên tiếng, rồi tiến lại gần tôi, và tôi không thể nào tin được vì nàng xinh đẹp quá. Đôi mắt to màu nâu hạt dẻ kia gần như xẫm với màu đồng tử của tôi. Còn cái mũi - tôi không nhớ đến nàng vì cái mũi, nhưng vẻ đẹp của nó giờ đây lại rõ rệt với tôi. Mũi nàng hơi dài, nhưng bù lại bằng nét hơi khoằm.

Nàng gãi gãi vào sống gáy tôi.

Nàng sờ mó khiến cho cái đuôi tôi xoè ra. Tôi cảm thấy mình vươn ra náo nức. Tôi chao đầu về phía nàng và nàng thì thầm “Chim xinh”.

Trong thoáng chốc, tôi nghĩ nàng nhận ra tôi. Nhưng nàng không nhận ra, tất nhiên. Tôi lại nói “Chào”, rồi sau đó là “Chim xinh”. Tôi có thể nói ngay vừa khi nàng lên tiếng, nhưng giờ thì tôi chỉ có thể cho nàng một lời “Chào” khác mà thôi. Những đầu ngón tay nàng lướt qua lông vũ của tôi, dường như nàng hiểu về loài chim. Nàng biết cách mơn trớn một con chim, không phải vuốt xuôi, mà hãy xoa.     

Mà dĩ nhiên nàng cũng đã từng làm vậy trong kiếp người của tôi. Với nàng tất cả như nhau. Chẳng phải tôi đang than phiền, dù là với mình, vào khoảnh khắc trong tiệm bán thú kiểng khi nàng tìm ra tôi, như tôi cho là vậy. Nàng lại nói - “Chim xinh” - và bộ não này giờ nó vận hành đề cảm thấy được cái giọng rất nhẹ của tôi sẵn sàng tự uốn mình theo những thanh âm ấy. Nhưng trước khi tôi có thể cất tiếng ra khỏi cái mỏ của mình, thì có cái gã kia kề bên vai vợ tôi, khiến cho tất cả lông vũ của tôi xếp lại đủ làm tôi bé để khỏi nhìn ra, và tôi đã rụt lại. Hai đồng tử của mắt tôi thu nhỏ lại rồi nở to ra.

Hắn lượn lờ quanh nàng. Cái gã trông như một tên đồ tể, bộ ngực to tướng rậm lông, gã thuộc hạng mà thuở còn sống, luôn gây cho tôi cái cảm giác mắt nàng dễ bị thu hút nhìn vào. Còn bộ ngực tôi thì trơ trụi, do vậy có một ngày kia khi về đến nhà, tôi đã lục tìm những sợi lông đen nhỏ vương trên tấm trải giường, vẫn còn mang hơi hám của của kẻ nào đó trong không khí. Vẫn là cái chứng rượng đực khốn kiếp của nàng.

Một tiếng “Chào” chưa đủ, tôi mới học thêm câu ”Ngủ ngon nhé,” nhưng đấy cũng là một ý nảy ra trật lất, cho nên tôi im tiếng, và cái gã lượn lờ quanh nàng lại còn nhìn tôi với nụ cười nhỏ nhen tự mãn, vậy nên tôi xù hết lông ra, phồng mình to gấp đôi,thấy to con sao cho hắn khỏi có gây sự. Tôi chờ hắn sáp lại gần tầm để mà táp vào đầu ngón tay gã.

Nhưng nàng đã can thiệp. Cặp mắt nâu màu hạt dẻ kia đã ở trước mặt tôi, và nàng nói, “Tôi muốn chú này.”

Đấy là cái kết cục làm sao mà tôi lại ở trong ngôi nhà mình thêm một lần nữa. Nàng mua cho tôi một cái lồng sắt đen lớn, thật lớn, do mấy gã trai trẻ nhân viên gian hàng chim đã thuyết phục riêng với nàng bằng miệng lưỡi bán hàng mềm dẻo. Cái gã đồ tể kia không thích chuyện đó. Tôi cũng chẳng ưa gì. Tôi để hụt bao nhiêu cơ hội cắn được vào cái gã nhân viên ấy cho biết tay trong suốt thời gian còn ở tiệm này, tôi chợt lấy làm tiếc.

Nhưng mà tôi đã có một cái lồng khổng lồ, và tôi ngỡ là mình hài lòng với nó. Tôi có thể đi lại bao nhiêu tuỳ thích. Tôi có thể treo lộn đầu. Cái lồng ấy còn có đủ thú đồ chơi dành cho chim. Cái vật tòng teng đằng kia có những nút buộc và những dải tua bằng da sống bên dưới gắn cái chuông cần khua vài lần trong ngày, và tôi là con chim làm việc  ấy. Tôi nhìn vào cái vật toòng teng thô nhám, có dải tua và cọng thừng thắt nút, tôi có chút bồn chồn đằng đuôi với một cảm giác hừng hực, giày vò, giống như mọi lần hễ tôi chắc mẩm là có một thằng đàn ông đang trần như nhộng với vợ tôi. Và rồi tôi đi tới bên cái vật ấy cảm thấy nó hết sức quen thuộc, rồi cứ cắn ngoạm lấy nó, thật dễ chịu. 

Tôi có thể đã xài cái vật ấy cái ngày cuối cùng khi ra khỏi căn nhà này, khi còn làm người. Tôi đã phát hiện ra địa chỉ của cái gã mới làm việc tại văn phòng vợ tôi. Hắn đã làm ở đó được một tháng ở gian chuyển hàng, và ba lần nàng có nhắc đến hắn. Dù nàng không làm việc với hắn, vậy mà ba lần tôi nghe về hắn thoáng qua trong cuộc trò chuyện. “Ồ,” nàng nói khi một chiếc xe chở hàng xuất hiện trên màn truyền hình, “cái xe đó giống cái xe của anh  chàng làm ở khâu chuyển hàng. Thật giống.”  Này nhé, tôi có ngu đâu. Nàng nói hết điều này điều khác về hắn, và tới ngay cái lần thứ ba tôi liền khoá mình trong buồng tắm, bởi tôi không còn hơi sức để giận dữ hơn về chuyện này nữa. Tôi thấy mình như thể một gã khờ chết tiệt hễ khi nào tôi thực sự nói điều gì về cảm tưởng này thì nàng nhìn tôi như thể bắt đầu ghét tôi ra mặt, bởi vậy tôi chột dạ chẳng dám ho he, dù nó có nhốt tôi kín bưng. Mục đích của tôi là ngậm miệng khoảng nửa câu chuyện. Đấy hẳn là một khởi đầu tốt.

Thế nhưng còn cái gã làm ở khâu chuyển hàng. Tôi tìm ra tên và địa chỉ hắn, đó là vào một trong những chiều thứ Bảy điển hình của nàng trong buổi lượn lờ đi mua sắm. Vì vậy, tôi đi đến nhà hắn, đúng là cái xe chở hàng đậu bên ngoài. Chẳng thấy bóng người quanh khu láng giềng, có một cái cây to sau nhà mọc cao tới tận cửa sổ lầu hai đang phát ra những âm thanh nho nhỏ buồn cười. Tôi leo lên. Bóng cây lan toả nhưng không hoàn toàn che kín. Tôi bám cả hai cánh tay vào một nhánh cây lớn còn hai chân thì quấn quanh nó như thể nó chính là nàng trong những lúc mà tôi có thể quên được những kẻ khác trong chốc lát. Nhưng cái khoảng hé ra trong bóng râm cây lại ở ngoài tầm nhìn, vậy nên tôi trườn nhích dần hết nhánh cây, thế rồi ngã đập đầu xuống đất. Giờ đây khi nhớ lại chuyện đó, đôi cánh tôi vỗ vỗ và tôi cảm giác đang cất mình bay lên, và mọi thứ dường như rất có thể đã tránh được. Mặc dù tôi biết bây giờ mình đã hoàn toàn khác. Tôi là một con chim.

Trừ một điều tôi không phải là chim. Chính thế mới là hoang mang. Giống hệt những lần nàng bảo nàng yêu tôi và tôi tin là thật, có thể là thật, rồi chúng tôi ôm ghì nhau trên giường và những lúc như thế tôi đã khác. Tôi đã là một người đàn ông trong đời nàng. Tôi đã hết mình với nàng. Ngoại trừ vào lúc đó, khi tôi âu yếm ôm nàng, thì vẫn có con vật kia ở bên trong tôi rành rẽ hơn về chuyện đó và không thể nào gộp hết chứng cứ để cất tiếng.

Chiếc lồng của tôi được đặt trong căn phòng giải trí. Cái bàn bi-a của tôi đã bị dọn đi, cái lồng này được đặt thay vào khoảng trống đó, và nếu tôi đi hết cái cành, tôi có thể nhìn ra khung cửa và xuống tận hành lang dẫn tới phòng ngủ chính. Khi nào nàng để cửa phòng ngủ mở, tôi có thể thấy khoảng không ở chân giường nhưng lại không phải là chính cái giường. Tôi có thể cảm thấy phía bên trái, vừa khuất tầm nhìn. Tôi trông chừng bọn đàn ông đi vào và nghe được những âm thanh, nhưng không thấy quái gì. Bọn ấy làm tôi điên tiết.

Tôi đập cánh, quang quác kêu, xù lông, rồi xếp lại, tung toé hạt, rồi tấn công cái lục lạc như thể đấy là hai hòn dái của gã đàn ông, nhưng chẳng ăn thua gì.  Việc đó cũng chẳng được tích sự gì trong kiếp sống kia, khi cứ tự mình giẫy giụa. Trong kiếp trước, sẵn lòng đánh đổi bất kì cái gì đê có thể đứng trong cái căn phòng này trong lúc nàng đang làm trò với gã khác ở ngay dưới hành lang kia, và tôi chỉ cần bước xuống đó rồi rẽ, và nàng không thể chối cãi được nữa. 

Nhưng giờ đây, mọi thứ tôi có thể làm là buông xuôi. Tôi bước ngang về phía cuối lồng rồi nhìn ra ngoài những khung cửa kính kéo, tới tận sân sau nhà. Đấy là cái sân thật đẹp. Có những cây sồi lớn trơ trơ có những chỗ trú nghỉ thật tốt. Có một bầu trời xanh đang ray rứt chùm lông ngực tôi. Có mây. Có chim khác. Bay đi. Tôi chỉ cần bay thôi. 

Tôi đã thử một lần, và học một bài học. Nàng quên để cửa lồng mở, và tôi đã leo bằng cả mỏ và chân này rồi lại cả mỏ và chân kia dọc những thanh chắn rồi cuộn mình lại để trườn ngang ra khỏi cửa, và đằng kia là một quang cảnh bao la thanh bình ở cuối căn phòng. Tôi bay đi.

Rồi một cú đau điếng cả đầu, tôi rớt ngay xuống, và căn phòng xoay tít, còn lại điều tốt lành duy nhất là nàng đã ấp lấy tôi. Đôi tay nàng luồn nâng hai cánh tôi rồi ghì chặt vào ngực nàng, tôi ước chi đầu mình không bị choáng váng để có thể tận hưởng giây phút đó, nhưng nàng lại đặt tôi trở lại trong lồng rồi khóc một hồi. Những giọt nước mắt của nàng làm tôi cảm động. Và tôi quay nhìn lại bức vách chứa bầu trời và cây cối. Ở đó có một cái gì vô hình giữa tôi và giấc mơ thanh bình kia. Sau đó, tôi nhớ ra tấm kíếng, và tôi biết mình may mắn; tôi biết rằng cái sọ nhỏ xương mỏng manh này mà tôi đang vận dụng suy nghĩ, tấm kiếng đó có nghĩa là cái chết.

Ngày đó nàng đã khóc, nhưn đến đêm nàng lại có người đàn ông khác. Một gã có cái giọng đặc sệt của dân tài xế miền Georgia, da hắn trắng nhợt, với quả táo Adam to như cái quả hạt của tôi. Cái gã này lảng vảng trong vài tuần, và phát ra những tiếng hì hụp ở dưới hành lang,  vừa khuất tầm nhìn của tôi. Những lúc như thế, tôi muốn bay đập vào thanh chắn của lồng, nhưng lại thôi.  Tôi phải nhớ rằng thế giới đã thay đổi biết chừng nào.

Hiện thời, tất nhiên, nàng độc thân. Chồng nàng, từng là tôi,  đối với nàng đã chết rồi. Nàng không hiểu tất cả những gì đằng sau tiếng “Chào” của tôi. Tôi biết khá nhiều từ, đối với một con vẹt. Tôi là một loại vẹt Amazon cổ vàng, tôi cho rằng mình là một con chim đẹp, màu lục với sọc vàng sau gáy. Tôi nói khá giỏi, nhưng không có từ nào mà tôi thấy thoả đáng. Tôi không thể làm cho nàng hiểu được.

Và nếu có thể thì tôi sẽ nói gì? Trong đời sống tôi thật ghen tương. Tôi thừa nhận. Tôi sẽ thừa nhận điều đó với nàng. Nhưng do mối quan hệ của tôi với nàng. Tôi sẽ giải thích điều đó. Khi chúng tôi ôm lấy nhau, tôi không có quá khứ nào cả, không hiện tại nào ngoại trừ thân thể nàng, không tương lai ngoại trừ cứ nằm yên đó và không buông nàng ra. Tôi đã là một quả trứng được ấp nở ra dưới thân thể khi nàng quắp lấy, tôi đi vào như một gà con đi vào bầu trời ẩm ướt của thân thể nàng, và tất cả điều tôi mong muốn là được đậu trên vai nàng, xù lông ra và cạ đầu vào má nàng, và đặt cổ thì đặt vào bàn tay nàng. Vì thế điều khiến tôi vô cùng khổ sở là khi nhìn vào trong ánh mắt của nàng: giữa đám đông nàng liếc nhìn những gã đàn ông khác, cùng những tiếng cười rộn cả căn phòng. Dòng suy nghĩ của nàng sau cặp mắt đờ đẫn mải dõi theo hình bóng kẻ khác, và nàng lơ đãng ngay khi nằm trên trường của chúng tôi, những bóng ma của lũ đàn ông kia chắc còn sờ soạng nàng vào ngay ngày hôm đó. Tôi không dự phần với lũ đàn ông kia, mà bọn ấy vốn là một thành phần của nàng. Tôi không muốn dây dưa vào với mọi thứ ấy. Tôi chỉ xù lông ra vì nàng thôi, nhưng bọn kia cũng vẫn cứ ở đó mà tôi không gạt họ đi được Tôi cảm thấy là bọn họ ở trong nàng, vì thế họ cũng ở trong tôi. Nếu tôi có đủ lời thì đây là những chuyện tôi sẽ lên tiếng.

Thế nhưng,  cách đây nửa giờ, có một khoảnh khắc làm tôi sảng khoái. Một từ, một từ chúng tôi đều biết trong cửa tiệm thú kiểng, rút cuộc một từ đúng ngay chóc. Cái gã có cái khoá nịt lưng cao bồi và đôi ủng da rắn chuông, cái bộ mặt phinh phính kia, buông lời tỏ tình bằng cái giọng ồm ồm, lẽo đẽo theo vợ tôi qua căn phòng này, ngang qua cái lồng của tôi, tôi cất tiếng, “Nhà quê.” Hắn hơi ngoắc đầu lại ngạc nhiên. Cái bản mặt gã đã từng bị gọi như vậy trước đây, tôi nhận ra. Tôi lại nói, “Nhà quê.” Nhưng đối với gã tôi là một con chim, cho nên hắn bỏ qua. “Nhà quê,” tôi lên tiếng. “Chào, nhà quê.” Vậy khá hơn. Họ khuất dạng qua lối hành lang, và tôi vội vã dọc theo thanh đậu và thấy đựơc họ trước khi rẽ vào cái giường, tôi nói “Chào, nhà quê,” và hắn phóng một tia nhìn tôi lần chót.

Điều ấy làm tôi hớn hở. Tôi nhẹ nhàng lách ra khỏi cái khoảng cuối chuồng, hướng tới cái cảnh thanh bình ở bên ngoài bức tường xa xa. Bầu trời hôm nay xanh lam phấn, xanh như mào của cô nàng vẹt có ngực yếm xanh Amazon, từng đậu cạnh tôi trong cửa tiệm cách đây khoảng một tuần. Cô nàng rất dịu dàng, mà tôi đã ngắm nhìn nàng kĩ suốt một, hai ngày khi nàng mới vào. Và chẳng bao lâu, trước khi nàng cọ mỏ vào một gã vẹt mào tên là Willy, và tôi biết nàng đã làm cho tôi đau lòng. Nhưng màu sắc của nàng giờ đây, trên bầu trời, thật êm đềm. Tôi gác những tình tự đó lại khi vợ tôi xuất hiện. Tôi là người đàn ông trung thuỷ, dù cho tôi đa nghi. Có thể là quá sức chung thuỷ. Tôi sẵn sàng cho đi thật nhiều, và có lẽ đấy là vấn đề.

Tiếng hùm hụp lại bắt đầu dưới hành lang, và tôi hướng tập trung vào cây ngoài kia. Một con quạ hạ xuống, ngoác mỏ, họng dồn dập, mặc dù tôi không nghe được tiếng của nó. Cảm xúc của tôi rất lạ lùng. Ít nhất tôi đã phát biểu được với cái gã trong căn phòng kia. “Chim xinh”, tôi nói về mình. Nàng đã từng gọi tôi “chim xinh” và tôi đã tin nàng rồi lại tự nói với mình, “Chim xinh”.

Thế rồi có chuyện mới xảy ra, thực là khó xử với tôi. Nàng xuất hiện trần truồng trong căn phòng này.  Tôi chưa được thấy nàng trần truồng kể từ khi tôi ngã cây mà lại không có đôi cánh để bay. Nàng luôn tươm tất trong việc ăn vận. Nàng đã từng trần truồng trong phòng ngủ, nhưng trong phòng giải trì này thì nàng mặc quần áo. Nhưng giờ đây nàng xuất hiện từ hành lang, và tôi nhìn vào nàng, nàng vẫn mảnh mai và xinh đẹp, tôi nghĩ vậy - ít nhất tôi còn nhớ rõ cái thuở còn là chồng của nàng tôi đã phát hiện vẻ đẹp của nàng trong trạng thái này. Còn bây giờ, sao nàng quá trần trụi. Bị vặt hết lông. Tôi thấy đó là điều đáng buồn. Tôi thấy tiếc cho nàng, và nàng đi ngang qua tôi rồi biến mất vào trong nhà bếp. Tôi muốn vặt một mớ lông của mình, những cọng lông từ bộ ngực này rồi tặng cho nàng. Tôi thấy thương nàng hơn bao giờ hết trong giây phút đó, vì nhìn thấy sự trần trụi của nàng quá kinh khiếp.

Vàø bởi vì tôi đã thành công vào phút cuối bằng những lời ấy, khi nàng quay lại, tôi xúc động cất tiếng “Chào”, ngụ ý em vẫn còn gắn bó với tôi, tôi vẫn chỉ muốn mình em thôi. “Chào” tôi lại nói. Xin lắng nghe quả tim bé nhỏ này, nó luôn đập dồn dập dành cho em.

Và nàng thật sự đã dừng lại, đến bên tôi rồi cúi xuống. “Chim xinh”, tôi cứ nói đi nói lại. Em xinh đẹp, vợ tôi, và vẻ đẹp của em đòi có sự che chở. “Xinh” tôi muốn che phủ em bằng sự trần trụi của tôi. Tôi nói “Chim tồi”. Nếu có những kẻ khác trong đời em, ngay cả trong tâm trí em, vậy thì tôi chẳng làm chi được. “Tồi”. Sự trần trụi của em ngay bên trong đã bị những kẻ khác sờ mó. “Mở ra”. Tôi nói. Làm sao mà chúng ta có thể hết mình với nhau được nếu em không để trống cái chỗ mà tôi định đổ đầy?

Nàng mỉm cười vào điều này rồi mở cửa chuồng ra, “Lên,” tôi nói, nghĩa rằng, còn có nơi nào dành cho tôi trên thế giới này, nơi mà tôi có thể thoát khỏi cảm giác kinh sợ về kẻ khác không?

Bây giờ nàng vươn tay vào, và tôi trèo lên rồi run rẩy, “Tội nghiệp cưng”.

“Tội nghiệp cưng”. Tôi nói. Em cũng đã khao khát sự hết mình mà, vì lẽ nào đó tôi đã phụ em. Tôi đã không đủ sức. “Chim tồi,” tôi nói. Xin lỗi.

Và rồi cái gã nhà quê đi vòng qua góc nhà. Cả người hắn chỉ mang có mỗi đôi ủng da rắn chuông thôi. Tôi nhìn vào thân thể không lông vũ khốn khố của hắn rồi lắc đầu. Họ nhà vẹt chúng tôi che giấu bộ phận sinh dục, còn gã đàn ông này là một cảnh tượng tội nghiệp. “Ngốc,” tôi nói. Tôi nghĩ là vợ tôi không để ý. Nhưng thật khờ, tất nhiên. Thực ra đấy mới là điều vợ tôi muốn. Không phải tôi. Và tay nàng cào xua tôi khỏi tay vào cánh cửa lồng đang mở rồi nàng xoay tấm lưng trần về phía tôi rồi ôm choàng lấy người đàn ông kia, và họ cười vang loạng choạng vừa ôm vừa đi quành.

Trong một lát, tôi vẫn tưởng rằng mình đã nói năng hùng hồn. Những gì tôi nói bây giờ chỉ cần lập lại cho có hiệu quả chuyển hoá. “Chào” tôi nói. “Chào. Chim xinh. Xinh. Chim tồi. Tồi. Mở ra. Lên. Tội nghiệp cưng. Chim tồi.” Rồi tôi đang khởi sự lắng nghe chính mình trong khi thực sự vang vọng tới nàng. “Ngốc.” Tôi không thể nào nói được với nàng những gì trong tim mình. Không bao giờ.

Tôi đậu trên cửa lồng, và đôi cánh tôi xáo động. Tôi nhìn vào chỗ rẽ xuống hành lang, và ở tận dưới đó cái tiếng hì hụp lại bắt đầu. Tôi có thể bay lại phía đó để suy tính những gì làm được về mọi chuyện này.

Nhưng không, thay vào đó tôi xoay mình ngắm nhìn rặng cây đang xao động phía ngoài cùng. Tôi ngắm nhìn bầu trời mầu viền mắt của chim vẹt ức xanh Amazon. Bóng một đàn chim làm thành một vệt ngang qua sân cỏ. Và tôi giang cánh. Giờ đây tôi sẽ bay. Dù tôi biết có gì đó giữa tôi và cái chốn nơi đó tôi có thể tự do thoát mọi cảm xúc này. Tôi sẽ bay đi. Tôi sẽ lao mình vào đó lần nữa. Chim xinh. Chim tồi. Ngủ ngon nhé.

                                                                                   

Nguồn: Robert Olen Butler, "Jealous Husband Returns in Form of Parrot 
trong The Best American Short Stories 1996, Houghton Mifflin Company 1996
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét