Thứ Năm, 27 tháng 3, 2025

John Keats TỤNG CA NỖI SẦU

Hà Vũ Trọng tạm dịch



I.

Ôi đừng, đừng ra bến Sông Mê, cũng đừng vắt kiệt
Rễ sâu cây ô đầu làm rượu độc dược;
Đừng để vầng trán nhợt của bạn hứng nụ hôn từ cây cà độc dược
Chớ nếm rượu bồ đào hồng ngọc của Nữ vương Địa ngục;
Đừng dùng hạt độc thuỷ tùng để kết chuỗi hạt mân côi.
Cũng đừng để loài bọ hung hay bướm đêm
Hoá thành Linh hồn than khóc của bạn,
Cũng đừng để con cú đêm tinh khôn
Làm bạn đồng hành nhìn thấu nỗi buồn thầm kín của bạn;
Vì khi bóng tối chập chùng trở về chỉ càng thêm thẫn thờ
Và nhấn chìm nỗi khắc khoải thao thức trong hồn.

II.
Nhưng một khi cơn sầu bỗng ập xuống
như đám mây đen rơi lệ từ trời
Tuôn tưới những bông hoa gục đầu ủ rũ,
Và giấu quả đồi xanh trong tấm vải liệm tháng Tư;
Thì hãy để nỗi sầu của bạn say sưa với đoá hồng ban mai,
Hoặc với sắc cầu vồng lấp lánh trên sóng biển cát mặn,
Hoặc với vẻ rực rỡ của những đoá mẫu đơn hình cầu;
Hoặc nếu người tình của bạn có điều gì giận dỗi,
Hãy giam cầm bàn tay mềm mại của nàng, để nàng trút hết nguồn cơn,
Và hãy đắm chìm thật sâu vào đôi mắt đẹp vô song của nàng.

III.
Nỗi sầu ở cùng Vẻ đẹp—nhưng Vẻ đẹp sẽ phải tàn phai;
Và Niềm vui với bàn tay luôn đưa lên môi
Nói lời tạm biệt; và Lạc thú đau thương chờ chực
Biến thành độc dược khi miệng ong nhấm mật:
Ồ, ngay trong ngôi đền của Hoan lạc
Nỗi Sầu đã được giấu kín nơi bàn thờ tối cao,
Không ai thấy, trừ người nào với chiếc lưỡi nhạy bén
Có thể cắn vỡ trào quả nho Niềm vui trong vòm miệng tinh tế
Linh hồn người ấy một khi nếm vị âu sầu đầy uy lực ,
Liền trở thành chiến tích treo trong mây mù.

*

John Keats
ODE ON MELANCHOLY

I.
No, no, go not to Lethe, neither twist
Wolf's-bane, tight-rooted, for its poisonous wine;
Nor suffer thy pale forehead to be kiss'd
By nightshade, ruby grape of Proserpine;
Make not your rosary of yew-berries,
Nor let the beetle, nor the death-moth be
Your mournful Psyche, nor the downy owl
A partner in your sorrow's mysteries;
For shade to shade will come too drowsily,
And drown the wakeful anguish of the soul.

II.

But when the melancholy fit shall fall
Sudden from heaven like a weeping cloud,
That fosters the droop-headed flowers all,
And hides the green hill in an April shroud;
Then glut thy sorrow on a morning rose,
Or on the rainbow of the salt sand-wave,
Or on the wealth of globed peonies;
Or if thy mistress some rich anger shows,
Emprison her soft hand, and let her rave,
And feed deep, deep upon her peerless eyes.

III.
She dwells with Beauty—Beauty that must die;
And Joy, whose hand is ever at his lips
Bidding adieu; and aching Pleasure nigh,
Turning to poison while the bee-mouth sips:
Ay, in the very temple of Delight
Veil'd Melancholy has her sovran shrine,
Though seen of none save him whose strenuous tongue
Can burst Joy's grape against his palate fine;
His soul shalt taste the sadness of her might,
And be among her cloudy trophies hung.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét